Chương 2 : Chạm trán (P2)
Cậu ngồi đó, mái tóc trắng như tuyết xô lệch một cách không thứ tự làm cho gương mặt vốn lạnh lùng của cậu pha chút gì đó phá cách ngang bướng. Chiếc mũi cao thẳng tắp và thon nhỏ được đặt giữa đôi mắt xanh trong veo với hàng lông mi trắng dài che phủ là thứ quan trọng tạo nên vẻ lạnh lùng trên gương mặt của cậu. Chiếc quần jean rộng được phối với áo sơmi đen và áo khoác đen xắn nửa tay bên ngoài làm cho thân hình cao lớn của cậu mang một vẻ huyền bí thu hút. Có lẽ đối với các cô gái đã từng nhìn thấy cậu thì đó là diễm phúc của họ, và cũng có lẽ khi thấy cậu thì họ đều có cùng một suy nghĩ “Ôi, một kỳ quan của tạo hóa”.
Khẽ liếc mắt vào chiếc đồng hồ chuông đứng phía gần cửa ra vào, đáy mắt ánh lên một tia nhìn khó hiểu, đã quá năm phút rồi mà sao vẫn chưa thấy anh ta tới, đối với những người “giống như cậu” thì năm phút là một khoảng thời gian quá dư dả trong việc di chuyển. Bất chợt điện thoại trong túi rung lên, không cần nhìn có lẽ cũng đoán được người gọi, phải, người gọi là người mà ai cũng biết là ai đó, cái con người luôn thích làm theo ý mình.
“Tôi có việc đột xuất có lẽ sẽ đến trễ, cậu cứ thong thả hoặc có thể đi dạo lòng vòng trước khi tôi đến nhé, khoảng chừng một tiếng thôi.” Xen lẫn vào tiếng nói phóng khoáng của Lucian, Hennry dường như nghe được một âm thanh trong trẻo nũng nịu.
Tắt điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng kia không có bất kỳ cảm xúc nào khác vì đã quá hiểu cái con người kia rồi. Hennry tiếp tục nhấm nháp ly coffee và hương vị thơm nồng nàn của nó. Bất chợt nhớ đến dáng vẻ của cô bé mà cậu thấy ở vườn trường hôm trước, cái dáng vẻ mảnh mai, đôi mắt khép hờ và đôi môi cong hé mở phát ra những hơi thở đều đặn, nhất là cái mùi hương nhè nhẹ trên người cô thật dễ chịu. Một cách vô tình tất cả những thứ thuộc về Lyd đều đã thành công trong việc thu hút cậu theo một cách nào đó, rất đặc biệt, rất kỳ lạ.
Bỗng nhiên, đôi mắt phẳng lặng của cậu dừng lại ở một hình ảnh xinh đẹp, hai cô gái với trang phục đơn giản nhưng thu hút đang bước vào quán coffee, một thì nổi bật với phong cách thoải mái trẻ trung, một thì nhìn thoáng đã có thể đoán được người đó là tín đồ trung thành của màu đen, nhưng không thể lẫn đi đâu được làn da trắng và đôi chân thon nhỏ. Ánh nhìn của cậu bắt đầu chuyển động, lướt qua cô gái tóc đen có khuôn mặt nhỏ nhắn kia, trong đáy mắt không hề biểu lộ một tia cảm xúc nào và cậu tiếp tục thưởng thức hương vị của ly coffee.
Marley kéo Lyd đến một cái bàn gần cửa sổ, trên tay với đủ các loại túi sách, có lẽ hôm nay là một ngày shopping khá vừa ý của cô. Phải khó khăn kiên trì lắm cô mới dụ được cô bé khó tính kia cùng cô tham dự lễ hội và mua một bộ đồ cho mình, một bộ đồ đúng nghĩa với một cái đầm, một đôi giày boots và một sợi dây thắt lưng, dĩ nhiên là chúng đều cùng có một tone màu duy nhất-đen huyền bí. Lyd ngao ngán nhìn cái đống lộn xộn tùm lum kia mà thầm nể phục cái khả năng mua sắm không biết mệt mỏi của cô bạn thân.
Chọn cho mình một ly nước suối lạnh, Lyd đóng lại cuốn menu và đưa mắt hướng ra phía cửa sổ, đôi mắt tím mang một vẻ u buồn thường trực đang nhìn vào một khỏang không vô định như tìm kiếm một thứ gì đó, thứ mà có lẽ không một ai có thể biết được ngay cả bản thân Lyd. Đang đắm mình trong cảm xúc của bản thân thì tiếng của Marley vang lên “Ố ồ, nhìn kìa Lyd, thật là trùng hợp, cậu xem ai ngồi dối diện vơi chúng ta kìa”. Lyd khẽ quay đầu theo hướng Marley nói, đôi mắt tím đồng thời giao nhau với đôi mắt xanh trong veo cũng vừa mới ngước lên. Hai ánh nhìn giao nhau chỉ trong tích tắc rồi đôi mắt phẳng lặng kia lướt nhẹ qua đôi mắt u buồn mà hướng về phía cửa ra vào. Một người con trai bước vào, bộ đồ vest đen nghiêm chỉnh được khoác lên cái áo sơmi trắng để mở đến cái cúc thứ ba như muốn che giấu đi vẻ tinh nghịch khuyến rũ của cậu. Mái tóc đỏ dài đến vai sẽ làm cho người ta liên tưởng đến một cậu thanh niên quậy phá nếu không có bộ vest kia kéo lại vẻ ngoài lịch lãm của cậu. Nụ cười dường như luôn luôn thường trực trên môi cậu, cậu bước vào, một lần nữa lại thu hút ánh nhìn của mọi người trong quán, trong đó có cả Marley. Có lẽ hôm nay là một ngày khá đặc biệt với những người khách của cửa hàng coffee đó, vì họ trong cùng một ngày đã được ngắm nhìn những thứ xinh đẹp của tạo hóa, xinh đẹp theo những cách khác nhau.
Lucian đi thẳng đến bàn của Thanatos, trên miệng vẫn giữ nụ cười “Xin lỗi vì đã để cậu trai nhỏ của tôi chờ lâu” và kèm theo lời xin lỗi là một vòng tay đang dang rộng ra chuẩn bị ôm lấy đứa em trai đáng yêu của mình. Thanatos không hề lúng túng, khuôn mặt vẫn lãnh đạm nhưng ánh mắt hiện lên một tia đe dọa và lách người sang một bên né tránh cái ôm nồng nàn của anh trai. Có lẽ đây là lần đầu tiên cái bản mặt đẹp đẽ của Lucian không nằm trên mặt đất* vì cái tính tình quái đản của mình, vì cũng có lẽ đây là lần đầu tiên cậu và Thanatos cùng xuất hiện ở một nơi đông người. (*face on the ground – bê nguyên văn cụm từ hay dùng của JuJu khi miêu tả Lu chan, cụm từ này đã để lại trong lòng tác giả 1 ấn tượng khó phai)
Hai người con trai, một thân thiện đáng yêu và một lạnh lùng cùng nhau rời khỏi quán coffee trong ánh mắt nuối tiếc của các cô gái và sự mừng rỡ của các chàng trai. Marley cũng vừa thoát khỏi tâm trạng đó, quay lại hỏi Lyd “Cậu có thấy hai anh em Athanasius không, thật là khác nhau một trời một vực nhỉ”
“Tớ không quan tâm”
“Này này, làm sao mà không quan tâm cho được khi một trong hai người đó đang là đối tượng chú ý của cậu?”
“…”
Không trả lời lại Marley, Lyd đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Lần đầu gặp mặt, lần đầu chạm mắt, tùy không lâu nhưng cũng đủ làm Lyd nhận ra cái ánh mắt đó, cái cảm giác mà ánh mắt đó mang đến cho Lyd thật là quen nhưng cô không thể nhớ rõ là đã gặp ở đâu. Đôi mắt xanh phẳng lặng kia tuy chỉ lướt qua cũng đủ để làm lòng Lyd xao động trong vài phút. Lyd miên man với những suy nghĩ của mình, còn Marley cũng đang đắm mình trong cảm giác sung sướng với những món đồ vừa mua, nên không ai nói chuyện với ai, ngồi thêm một lúc rồi cả hai cũng rời khỏi quán coffee để về nhà chuẩn bị cho lễ hội ngày mai.